Tải xuống tệp GPX cho bài viết này
Từ Wikivoyage

Lalbagh Fort in Old Dhaka.
Vị trí
Quốc kỳ
Thông tin cơ bản
Thủ đô Dhaka (Dacca)
Chính phủ Dân chủ nghị viện
Tiền tệ taka (BDT)
Diện tích 147.570 km2
Dân số 156.118.464 (tháng 7, 2010)
Ngôn ngữ Bengali (chính thức), Anh
Tôn giáo Hồi giáo 87%, Hindu 11%, khác 1%
Hệ thống điện 220V/50Hz
Mã số điện thoại +880
Internet TLD .bd
Múi giờ UTC +6

Bangladesh là một quốc gia thuộc vùng Nam Á giáp với Ấn ĐộMiến Điện. Bangladesh (phiên âm Tiếng Việt: Băng-la-đét, Hán Việt: Mạnh Gia Lạp), tên chính thức: Cộng hoà Nhân dân Bangladesh, là một quốc gia ở vùng Nam Á. Địa giới Bangladesh giáp Ấn Độ ở phía tây, bắc, và đông nên gần như bị bao vây trừ một đoạn biên giới giáp với Myanma ở phía cực đông nam và Vịnh Bengal ở phía nam. Cùng với tiểu bang Tây Bengal của Ấn Độ, quốc gia này là một thành phần của khu vực chung của dân tộc-ngôn ngữ Bengal. Địa danh Bangladesh có nghĩa "Đất nước Bengal" và được viết thành বাংলাদেশ và đánh vần là ['baŋlad̪eʃ] trong tiếng Bengali chính thức.

Tổng quan[sửa]

Biên giới của Bangladesh được xác định theo sự Phân chia Ấn Độ năm 1947, khi nó trở thành nửa phía đông của Pakistan (Đông Pakistan), chia cách 1.600 km (1.000 dặm) với nửa phía tây. Dù cùng có tôn giáo chính là Hồi giáo, sự ngăn cách về ngôn ngữ và dân tộc giữa phía đông và phía tây cộng với một chính phủ chủ yếu của Tây Pakistan, khiến nước này tuyên bố độc lập dưới sự lãnh đạo của Sheikh Mujibur Rahman năm 1971 sau một cuộc Chiến tranh giải phóng Bangladesh đẫm máu, với sự trợ giúp của Ấn Độ. Những năm sau độc lập là giai đoạn bất ổn chính trị của đất nước, với mười ba chính phủ và ít nhất bốn cuộc đảo chính quân sự.

Dân số Bangladesh xếp hạng thứ bảy trên thế giới, nhưng với diện tích chỉ gần 144.000 km² nó đứng hàng thứ 94, biến nước này trở thành một trong những nước có mật độ dân số cao nhất thế giới. Đây là quốc gia có cộng đồng Hồi giáo lớn thứ ba thế giới, nhưng số tín đồ Hồi giáo vẫn hơi ít hơn so với số tín đồ Hồi giáo tại Ấn Độ (dù Hồi giáo chỉ là tôn giáo phụ tại Ấn Độ). Về mặt địa lý, nước này chủ yếu gồm Đồng bằng sông Hằng-Brahmaputra, nước này cũng có những trận lụt theo gió mùa hàng năm, và thường có lốc xoáy. Bangladesh là một thành viên sáng lập Hiệp hội Nam Á vì sự Hợp tác Khu vực (SAARC), BIMSTEC, và là một thành viên của Tổ chức Hội nghị Hồi giáo (OIC) và D-8.

Lịch sử[sửa]

Những tàn tích của nền văn minh tại vùng đại Bengal có niên đại từ 4.000 năm trước, khi vùng này là nơi sinh sống của người Dravida, Tạng-Miến và Nam Á. Nguồn gốc chính xác của từ Bangla hay Bengal hiện vẫn chưa được biết, dù mọi người tin rằng nó xuất phát từ bộ lạc Bang nói tiếng Dravida đã từng sống ở vùng này khoảng năm 1000 TCN. Sau khi người Ấn-Arya tới đây, vương quốc Gangaridai được thành lập từ ít nhất thế kỷ thứ 7 TCN, sau này vương quốc này thống nhất với Bihar thuộc Đế chế Magadha. Ở thời triều đại Maurya được Chandragupta Maurya thành lập, Đế chế Magadha trải dài hầu như một nửa tiểu lục địa Ấn Độ và nhiều phần của Ba Tư cũng như Afghanistan. Bengal sau này trở thành một phần của đế chế Gupta từ thế kỷ 3 tới thế kỷ 6. Sau khi đế chế này sụp đổ, một triều đại Bengal khá rực rỡ tên gọi Shashanka được thành lập nhưng không tồn tại lâu. Sau giai đoạn quân chủ, triều đại Pala Phật giáo cai trị vùng này trong hơn 400 năm, tiếp sau là một giai đoạn cầm quyền ngắn của triều đại Sena Hindu. Đạo Hồi bắt đầu du nhập vào Bengal ở thế kỷ 12 nhờ các nhà truyền giáo Sufi và những cuộc chinh phục sau này của Hồi giáo giúp tôn giáo này phát triển ra toàn vùng. Bakhtiyar Khalji, một vị tướng người Thổ Nhĩ Kỳ, đánh bại Lakshman Sen của triều đình Sena và chinh phục nhiều vùng rộng lớn tại Bengal. Vùng này nằm dưới sự cai trị của nhiều triều đại Hồi giáo và các vị lãnh chúa phong kiến trong 500 năm sau đó. Tới thế kỷ 16, đế chế Mughal kiểm soát Bengal, và Dhaka trở thành một trung tâm tỉnh lỵ quan trọng của chính quyền Mughal.

Những thương nhân châu Âu tới đây từ cuối thế kỷ 15, và ảnh hưởng của họ dần tăng lên tới khi Công ty Đông Ấn của Anh giành quyền kiểm soát Bengal sau trận Plassey năm 1757[6]. Cuộc nổi dậy đẫm máu năm 1857, được gọi là cuộc binh biến Sepoy, dẫn tới việc quyền lực được giao cho hoàng gia Anh, với một vị phó vương người Anh quản lý bộ máy hành chính. Trong thời thuộc địa, nạn đói nhiều lần xảy ra trên tiểu lục địa Ấn Độ, gồm cả nạn đói Bengal năm 1770 khiến 3 triệu người chết. Trong giai đoạn từ 1905 đến 1911, một nỗ lực phân chia tỉnh Bengal thành hai vùng, với Dhaka là thủ phủ vùng phía đông đã sớm thất bại. Khi Ấn Độ bị chia sẻ năm 1947, Bengal được chia theo vùng tôn giáo, với vùng phía tây thuộc Ấn Độ và vùng phía đông trở thành lãnh thổ Pakistan với tên gọi là tỉnh Đông Bengal (sau này được đổi tên thành Đông Pakistan), với thủ phủ tại Dhaka[8]. Năm 1950, cuộc cải cách ruộng đất hoàn thành ở Đông Bengal với việc bãi bỏ hệ thống phong kiến Zamindar. Tuy nhiên bất chấp sức mạnh kinh tế và nhân khẩu của phía đông, chính phủ Pakistan và quân đội vẫn bị thống trị bởi tầng lớp thượng lưu phía tây. Phong trào ngôn ngữ năm 1952 là dấu hiệu đầu tiên về sự xích mích giữa hai vùng của Pakistan. Sự bất mãn với chính phủ trung ương về các vấn đề văn hóa và kinh tế tiếp tục tăng lên trong thập kỷ tiếp theo, trong thời gian ấy Liên đoàn Awami nổi lên trở thành tiếng nói chính trị của dân cư nói tiếng Bengal. Liên đoàn đã kêu gọi quyền tự trị trong thập niên 1960, và 1966, chủ tịch phong trào Sheikh Mujibur Rahman bị tống giam; ông được thả năm 1969 sau một vụ nổi dậy chưa từng thấy của người dân.


Bangladesh - có thể hiện hệ thống đường bộ và đường sắtNăm 1970, một cơn lốc đã tàn phá vùng bờ biển Đông Pakistan, chính phủ trung ương phản ứng chậm chạp. Sự tức giận của người dân Bengal càng gia tăng khi Sheikh Mujibur Rahman cùng với Liên đoàn Awami của mình giành đa số tại Nghị viện trong cuộc bầu cử năm 1970, bị ngăn cản nhậm chức. Sau những cuộc đàm phán thất bại với Mujib, Tổng thống Yahya Khan đã bắt ông trong đêm ngày 25 tháng 3 năm 1971, và tiến hành Chiến dịch Đèn pha[9], một cuộc tấn công nhằm duy trì quyền kiểm soát quân sự với phía Đông Pakistan. Những biện pháp của Yahya gây đổ máu rất lớn, và bạo lực của cuộc chiến dẫn tới cái chết của nhiều dân thường. Các mục tiêu chủ yếu là tầng lớp trí thức và những người theo đạo Hindu, với khoảng 10 triệu người tị nạn phải bỏ chạy sang quốc gia láng giềng là Ấn Độ. Những con số ước tính về số người bị thảm sát lên tới từ hàng trăm nghìn tới 3 triệu người[12][13]. Đa số lãnh đạo Liên đoàn Awami phải bỏ trốn và lập ra một chính phủ hải ngoại tại Calcutta, Ấn Độ. Chiến tranh giải phóng Bangladesh kéo dài 9 tháng. Du kích Mukti Bahini và quân chính quy Bengal nhận được sự hỗ trợ từ phía Các lực lượng vũ trang Ấn Độ tháng 12, 1971. Dưới sự chỉ huy của Trung tướng J.S. Arora, quân đội Ấn Độ đã giành được thắng lợi quyết định trước Pakistan ngày 16 tháng 12 năm 1971, bắt 90.000 tù binh trong cuộc chiến tranh Ấn Độ-Pakistan năm 1971.

Sau khi giành được độc lập, Bangladesh trở thành một nhà nước dân chủ nghị viện, Mujib làm Thủ tướng. Trong cuộc bầu cử nghị viện năm 1973, Liên đoàn Awami giành được đa số tuyệt đối. Một nạn đói toàn quốc diễn ra trong năm 1973 và 1974[7] và đầu năm 1975, Mujib đưa ra sáng kiến một đảng xã hội chủ nghĩa cầm quyền với tổ chức BAKSAL mới được thành lập của ông. Ngày 15 tháng 8 năm 1975, Mujib và gia đình bị các sĩ quan trung cấp ám sát[15]. Một loạt các cuộc đảo chính và phản đảo chính đẫm máu diễn ra trong ba tháng tiếp theo, lên tới cực điểm khi tướng Ziaur Rahman, người tái lập chế độc chính trị đa đảng và đồng thời là người thành lập đảng Quốc gia Bangladesh (BNP), lên nắm quyền. Thời kỳ cầm quyền của Zia kết thúc khi ông bị ám sát năm 1981 bởi những sĩ quan không quân trong quân đội[15]. Người cầm quyền chủ yếu tiếp sau của Bangladesh là tướng Hossain Mohammad Ershad, người giành được quyền lực sau một cuộc đảo chính đẫm máu năm 1982 và tại vị đến năm 1990, khi ông bị gạt ra rìa sau một cuộc nổi dậy của dân chúng. Từ đó, Bangladesh chuyển thành một chế độ dân chủ nghị viện. Vợ góa của Zia, Khaleda Zia, lãnh đạo BNP giành chiến thắng trong cuộc bầu cử năm 1991 và 2001 và trở thành Thủ tướng từ năm 1991 tới 1996 và một lần nữa từ năm 2001 tới hiện tại. Sheikh Hasina, một trong những người con gái còn sống của Mujib và là lãnh đạo Liên đoàn Awami, nắm quyền từ năm 1996 đến 2001. Dù Bangladesh nằm dưới sự lãnh đạo của hai nhà nữ chính trị khác nhau nhưng nước này vẫn ở tình trạng tham nhũng tràn lan, hỗn loạn và bạo lực chính trị.

Địa lý[sửa]

Bangladesh nằm ở vùng thấp của đồng bằng sông Hằng-Brahmaputra hay Đồng bằng sông Hằng. Đồng bằng này được hình thành nhờ hợp lưu sông Hằng (tên địa phương Padma hay Pôdda), Sông Brahmaputra (Sông Jamuna jau Jomuna), và Sông Meghna tại các nhánh của chúng. Đất phủ sa lắng đọng do các con sông trên mang lại đã tạo nên một trong những đồng bằng màu mỡ nhất thế giới. Đa phần Bangladesh nằm thấp 10 mét dưới mực nước biển, và mọi người cho rằng 10% đất đai sẽ bị ngập chìm nếu mực nước biển dâng thêm 1 mét. Điểm cao nhất Bangladesh nằm tại dãy Mowdok ở độ cao 1.052 m (3.451 ft) tại vùng đồi Chittagong phía đông nam đất nước. Một phần chính vùng duyên hải có các rừng nhiệt đới nhiều đầm lầy. Sundarbans, một trong những khu rừng tràm đước lớn nhất thế giới là nơi sinh sống của nhiều hệ động thực vật, gồm cả hổ Bengal. Năm 1997, vùng này được xếp vào danh sách các khu vực đang nguy cấp]. Dọc theo Hạ chí tuyến, khí hậu Bangladesh là khí hậu nhiệt đới với mùa đông dễ chịu từ tháng 10 tới tháng 3, mùa hè nóng ẩm từ tháng 3 tới tháng 6. Mùa gió mùa ấm và ẩm kéo dài từ tháng 6 tới tháng 10 mang tới đa phần lượng mưa của nước này. Các thảm họa thiên nhiên, như lũ lụt, lốc nhiệt đới, lốc xoáy, và lở đất do thủy triều xảy ra hầu như hàng năm cộng với những hậu quả của nạn phá rừng, thoái hóa đất và xói lở. Cox's Bazar, phía nam thành phố Chittagong, có một bãi biển trải dài liên tục hơn 120 kilômét (75 dặm); đây là một trong những bãi biển tự nhiên còn ở tình trạng hoang sơ dài nhất thế giới.

Chính trị[sửa]

Bangladesh là một nước dân chủ nghị viện. Tổng thống là nguyên thủ quốc gia, một chức vụ có tính nghi lễ. Quyền lực thực sự do thủ tướng, là lãnh đạo chính phủ nắm giữ. Tổng thống được cơ quan lập pháp bầu ra với nhiệm kỳ 5 năm và thông thường có các quyền lực hạn chế chỉ được tăng quyền trong thời kỳ có chính phủ lâm thời, đa phần để kiểm soát sự chuyển tiếp sang một chính phủ mới. Bangladesh đã thiết lập một hệ thống chuyển giao quyền lực duy nhất; vào thời điểm hết nhiệm kỳ chính phủ, quyền lực được trao lại cho các thành viên của một chính phủ lâm thời trong 3 tháng, tổ chức này sẽ tổ chức tổng tuyển cử và chuyển giao lại quyền lực cho những đại diện được bầu ra. Hệ thống này lần đầu được áp dụng năm 1991 và được đưa vào thành quy định trong hiến pháp năm 1996, là lần sửa đổi thứ 13 của hiến pháp.

Vùng[sửa]

Thành phố[sửa]

  • Dhaka - thủ đô với 12 triệu dân.
  • Chittagong - trung tâm thương mại tấp nập và có cảng biển quốc tế lớn nhất quốc gia này
  • Mymensingh - thành phố lịch sử nằm bên cạnh sông Brahmaputa, đa dạng về văn hóa và lịch sử chính trị có hơn 200 năm tuổi
  • Khulna - nằm cạnh sông Rupsha, nổi tiếng với các đầm tôm
  • Rajshahi - thành phố tơ lụa
  • Rangpur - thành phố quan trọng nằm ở tây bắc với nông nghiệp và thương mại
  • Barisal - Thành phố phía nam nổi tiếng với các ruộng lúa và nhiều sông
  • Sylhet - thành phố lớn nhất đông bắc
  • Jessore

Các điểm đến khác[sửa]

  • Cox Bazar - khu nghỉ mát và bãi biển hàng đầu của đất nước, có nhiều người nghỉ náo nhiệt Bangladesh.
  • Bagerhat - một trung tâm lịch sử quan trọng và địa điểm của một số nhà thờ Hồi giáo trong đó có Shait nổi tiếng Gumbad Masjid.
  • Bogra - một trong những thị trấn lâu đời nhất ở miền bắc Bangladesh.
  • Char Atra - một hòn đảo nằm thấp nằm trong sông Hằng.
  • Paharpur - tàn tích của một tu viện Phật giáo cổ đại.
  • Rangamati - Để có những trải nghiệm đầy màu sắc bộ lạc của Bangladesh.
  • Đảo Saint Martins - chỉ hòn đảo san hô của đất nước với người dân địa phương thân thiện, một sự rung cảm lại bị sa thải và dừa để phụ tùng.
  • Sundarbans - rừng ngập mặn lớn nhất thế giới, với rất nhiều loài chim và một số rất khó nắm bắt con hổ Bengal.

Đến[sửa]

Travel Warning Các hạn chế visa: Nhập sẽ bị từ chối đối với công dân của Israel. Tuy nhiên, không có những không có hạn chế đối với công dân các nước khác có hộ chiếu có chứa dấu và Visa Israel.

Thị thực[sửa]

Các công dân của các nước sau đây không cần thị thực cho thời gian lưu trú trong vòng 90 ngày: Antigua và Barbuda, Bahamas, Bhutan, Dominica, Fiji, Gambia, Grenada, Guinea-Bissau, Jamaica, Guyana, Honduras, Lesotho, Malawi, Maldives, Montserrat, Papua New Guinea, Saint Kitts and Nevis, Saint Lucia, Saint Vincent and the Grenadines, Seychelles,, Quần đảo Solomon, Uruguay, Thành phố VaticanZambia. Công dân Úc, theo để các cơ sở dữ liệu visa hiện tại có thể trả tiền 50 USD cho một thị thực 90 ngày trên khi đến.

Hành khách quá cảnh tiếp tục cuộc hành trình của họ trên các máy bay kết nối đầu tiên cũng không yêu cầu thị thực, miền là họ có tài liệu chứng minh đi hoặc về hợp lệ và không rời sân bay.

Đôi khi, khách du lịch và khách du lịch kinh doanh đến tại các sân bay trong Dhaka và Chittagong có thể được cấp 'giấy phép hạ cánh' bởi các chức Giám đốc Bộ xuất nhập cảnh đối với đợt nghỉ của lên đến 15 ngày, kể, như lâu như mà họ nắm giữ vé máy khứ hồi. Mặc dù phương pháp này là khá chính thống, và không có sẵn cho các du khách trung bình.

Công dân của tất cả các các quốc gia khác cần một thị thực để nhập Bangladesh. Bạn nên xin visa ở đất nước của bạn, nhưng nó cũng có thể để xử lý một thị thực tại đại sứ quán và cơ quan lãnh sự trong các nước láng giềng. Thị thực là có sẵn trên khi đến chỉ nếu với trường hợp không có cơ quan ngoại giao Bangladesh trong vòng đất nước của bạn, hoặc nếu bạn là một 'nhà đầu tư đặc quyền đặc lợi' mời bởi một cơ thể thương mại xuất khẩu Bangladesh. Được sẵn sàng để hiển thị lời mời chỉ ra thủ tục giấy tờ từ các tổ chức chính phủ cho biết.

Bằng đường hàng không[sửa]

Cửa ngõ hàng không chính của đất nước là sân bay quốc tế Shahjalal ở Dhaka, (IATA: DAC, ICAO: VGZR) (Bengali: শাহজালাল আন্তর্জাতিক বিমানবন্দর) mặc dù cũng có những giới hạn các chuyến bay quốc tế từ các trung tâm khu vực ChittagongSylhet.

Hãng hàng không quốc gia của Bangladesh là Biman Bangladesh Airlines [1], mặc dù các hãng hàng không có một danh tiếng ít hơn sao cho đúng giờ, sạch sẽ, an toàn và duy trì các tuyến đường. Nó gần đây đã trải qua một cải tổ lớn để bù đắp thiệt hại tài chính và nhiều đường bay đã được hủy bỏ. Xem Wikipedia cho một danh sách khá cập nhật.

Hãng tư nhân United Airways [2] đã đưa ra những lợi thế của dịch vụ kém Biman và đã mở rộng để phục vụ cho nhiều trung tâm lớn trên toàn châu Á.

Có kết nối tốt đến Dhaka từ Trung Đông với Qatar Airways [3], Emirates [4] và Etihad Airways [http:/ / www.etihadairways.com/] mà qua đó nó có thể kết nối với các thủ đô châu Á và hầu hết châu Âu và một số trung tâm Bắc Mỹ. Hồng Kông, Bangkok, Kuala LumpurSingapore là trung tâm Châu Á lớn khác có các chuyến bay đến đất nước và xa hơn nữa.

Một con đường phổ biến của việc đến Bangladesh là thông qua các hãng hàng không Ấn Độ, trong đó có Air India [5] hoạt động một chuyến bay thẳng giữa London và Dhaka. Mặc dù hãng hàng không này thường cản với quản lý yếu kém và hủy chuyến. Các địa điểm như khu vực gần đó Kathmandu trong Nepal, Paro trong Bhutan, Côn Minh trong Trung Quốc và tất cả các thành phố của Ấn Độ có thể dễ dàng đến Dhaka ở dưới ba giờ và được phục vụ bởi một số lượng lớn các hãng hàng không tư nhân.

Bằng tàu hỏa[sửa]

Bằng ô-tô[sửa]

Bằng buýt[sửa]

Bằng tàu thuyền[sửa]

Đi lại[sửa]

Ngôn ngữ[sửa]

Ngôn ngữ chính, tại Tây Bengal, là tiếng Bengal, một ngôn ngữ Ấn-Arya có nguồn gốc tiếng Phạn và có bảng ký tự riêng. Bangla là ngôn ngữ chính thức của Bangladesh. Tiếng Anh được sử dụng như ngôn ngữ thứ hai trong tầng lớp trung và thượng lưu và trong giáo dục cao học. Từ Nghị định Tổng thống năm 1987, tiếng Bangla được dùng trong mọi văn bản nhà nước trừ đối ngoại.

Mua sắm[sửa]

Chi phí[sửa]

Thức ăn[sửa]

Đồ uống[sửa]

Chỗ nghỉ[sửa]

Học[sửa]

Làm[sửa]

An toàn[sửa]

Y tế[sửa]

Tôn trọng[sửa]

Liên hệ[sửa]


Bài viết này còn ở dạng sơ khai nên cần bổ sung nhiều thông tin hơn. Nó có thể không có nhiều thông tin hữu ích. Hãy mạnh dạn sửa đổi và phát triển bài viết!